Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Mùa hè yêu thương


Những ngày tháng Sáu đầy nắng. Những ngày tháng Sáu đầy nhớ nhung, nuối tiếc, đầy cả những ngậm ngùi của giây phút chia xa. Những ngày tháng Sáu, lang thang trên đường, chợt giật mình khi thấy cái màu đỏ đến nao lòng của những chùm phượng vĩ. Loài hoa ấy kết thời gian thành nụ, và khi nở ra lại thắm màu nỗi nhớ.

Những ngày tháng Sáu, ta đã qua rồi cái thuở vu vơ áo trắng, nhưng vẫn hay hát thầm một khúc hát ngây thơ của tuổi học trò:
Ngày tháng trôi qua mau, cho lòng thêm nuối tiếc
Một thời mộng mơ đã qua.
Còn đâu nữa bóng dáng dịu dàng
Tà áo trắng thướt tha sân trường…


Tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm, chìm vào trong nhớ nhớ quên quên. Ta xin gọi tên cái ký ức thiêng liêng ấy bằng hai tiếng ngày xưa đầy nuối tiếc. Trong lòng mỗi người đều có một cái ngày xưa vĩnh cửu. Ngày xưa không mất đi, mà nó chỉ tồn tại ở một miền riêng thẳm sâu trong ký ức. Ngày xưa cũng không ngủ ngoan, nó vẫn hay giật mình trở dậy mỗi khi bị kỷ niệm đánh thức. 


Đến hôm nay, ngày xưa của ta lại được đánh thức một lần nữa bởi nắng vàng đầu hạ, bởi sắc phượng hồng, bởi trời rất xanh và mây rất trắng.
Mùa hè năm nao, giờ này ta cũng đang miệt mài lên sách vở. Ta ngập trong những lo toan và thi cử nên vô tình quên mất cả mùa hè. Mùa hè thương yêu gọi tên ta đến lạc giọng, rồi thất vọng quay đi, để lại một ánh nhìn bỏng rát phía sau lưng. 

Ta ngu ngơ không giữ nổi bước chân mùa, đưa tay ra nhưng không làm sao ôm được nắng. Cả màu phượng đỏ rồi cũng tàn mỗi ngày qua. Tuổi học trò vèo qua như một chiếc lá bên thềm, xoay xoay, chao nghiêng trong gió lộng...

Hạ về, ta vẫn nhớ ta nợ người một ánh mắt buồn tênh. Cái nhìn ấy - lặng thinh như mặt nước hồ trong một ngày bình yên nhất. Ta chạy qua tháng năm, con ve sầu cất tiếng ồn ã, da diết. Nó hát lên rằng: Có những điều chỉ đến một lần thôi…

Sẽ không còn những khi bâng khuâng
Nghe hè về trống vắng
Phượng buồn ngập tràn lối đi
Giọt nước mắt rớt khẽ bờ mi
Làn môi thắm chứa chan nỗi niềm
Luyến thương ngày cách xa…


Ta băn khoăn rằng liệu cuộc đời có bao giờ hết những nuối tiếc không, khi mà thời gian vẫn luôn chảy trôi như dòng sông qua từng khoảnh khắc của đời người? Có lẽ là không bao giờ. Nhưng ta vui vì mình còn có những điều để mà nuối tiếc.Cảm ơn những điều của ngày hôm qua mà ta trót bỏ quên để có những điều của ngày hôm nay làm ta rất nhớ. Cảm ơn cả những dở dang dang dở, bởi cái gì góp nhặt từ vu vơ cũng đẹp đẽ, ngọt ngào, dù nuối tiếc mênh mang.

Từng chiều qua đây ngập ngừng vu vơ
Chìm vào trong nỗi nhớ
Nhớ rồi quên bao năm tháng dịu êm
Giờ chỉ là dĩ vãng
Mùa hè ơi sao đến vội vàng
Chia tay nhé bạn thân
Và từ biệt mái trường


Mùa hè đến rồi đi, như quy luật muôn đời vẫn thế. Đã có bao nhiêu mùa hè đi qua cuộc đời ta, nhưng có lẽ chỉ có một mùa hè được ta khắc ghi vào lòng bằng hai tiếng yêu thương trìu mến. Cho ta gửi những dòng xúc cảm cho mùa hè yêu thương thuở ấy. Gửi cho nắng, cho gió, cho phượng hồng, bằng lăng tím và cho cả một đôi mắt rất hiền…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét